>> Phần 1...
![]() |
| Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh! |
Chống tôi thường xuyên chat facebook với cô ấy, anh là phó giám đốc phụ trách cô ấy. Họ nói rất nhiều về công việc. Thật ngoại lệ cho cô ấy là tôi hiểu tính chồng, anh rất ít khi trao đổi công việc, chia sẻ những khúc mắc trong công việc cho nhân viên cấp dưới. Thậm chí anh còn chia sẻ rất nhiều những bất mãn, khó chịu ở nơi cửa quyền công sở và muốn nghe lời khuyên từ cô ấy trong chuyện này, chuyện kia.
Cô gái, qua giọng điệu thì ngoan ngoãn, lễ phép nhưng cũng không kém phần sắc sảo, thông minh. Luôn động viên sếp trong những lúc căng thẳng, khó khăn.
Tôi biết chồng tôi ở cơ quan vẫn nổi tiếng là nghiêm khắc, lạnh lùng, công tư phân minh. Nhưng dường như mọi thứ với cô gái này đều có ngoại lệ. Đó là hôm thứ năm kể từ ngày tôi nhìn thấy bức ảnh đó. Tôi không hẹn trước mà lái xe đến cơ quan anh mới gọi điện:
- 5 phút nữa em có mặt ở cơ quan anh. Vợ chồng mình ăn trưa nhé? Tiện thể mua chiếc bếp từ cho ông bà luôn.
Chồng bảo:
- Sao em không hẹn trước, trưa anh bận rồi.
- Anh bận gì thế?
- À ... hẹn ăn trưa với ông bên TCTK thôi, không hoãn được.
Im lặng
- OK
Tắt máy, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn nhấn ga đi về phía cơ quan chồng. Lần đầu tiên làm một việc kỳ quặc vậy. Ngồi trong ô tô nhìn dòng người vô thức đi vào ra cửa cơ quan chồng. Con phố thật nhộn nhịp, chắc chồng không nhận ra vợ đâu.
Được nửa tiếng thì thấy chồng bước ra cùng 2 đồng nghiệp nam và 2 đồng nghiệp nữ. Và tim tôi đập điên cuồng khi nhận ra cô gái trẻ trong tấm ảnh chồng tôi đã xóa. Tóc xõa quá vai, mảnh khảnh, nhẹ nhàng. Cũng không có gì đặc biệt nhưng chắc chắn có thần thái. Tôi thấy chồng đứng cạnh cô gái đó, họ nói gì với nhau và tất cả cùng cười. Chồng tôi cười sảng khoái hơn cả và họ rời đi như vậy, mọi người đi trước, cô gái đó vừa đi vừa dùng điện thoại và chồng tôi dường như cũng đi chậm lại để đi cùng.
Vậy đấy hóa ra là đi ăn cùng "mấy ông bên TCTK" của chồng đây. Tôi siết chặt vô lăng. Thứ tôi ghét nhất chính là việc nói dối. Tôi rút điện thoại ra:
- Anh đi chưa?
- Đi rồi, sao em?
- Xe em bị các bác chốt ngay bờ hồ tuýt còi, anh ra đây chút được không?
- Em đi làm sao mà bị tuýt còi?
- Sai làn
- Em tự xử lý được mà. Anh đi xa xa cơ quan rồi.
Tôi biết không phải. Anh và đồng nghiệp của anh vừa vào một quán ăn gần đó.Tôi bảo ok, em sẽ tự xử lý. Cảm thấy có gì đó đau đau chạy dọc cơ thể.
Buổi chiều tôi gần như không làm được gì. Tôi vào facebook lục tung facebook của chồng, của cô gái kia. Tôi nhận ra facebook của chồng tôi gần đây tâm trạng hơn. Chăm chỉ update hơn ngày xưa mà trước đó tôi không hề nhận ra. Còn cô gái đúng là không phải nhân viên mới, chỉ là trước đây cô ấy làm ở bộ phận khác nay được chuyển sang bộ phận chồng tôi quản lý. Đó là lý do dù đã đi ăn uống mấy lần ở cơ quan nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ. Cô ấy đã có gia đình, 1 con gái và mọi thứ không được public nhiều.
Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bản năng trong rất nhiều việc. Và bản năng nhất là khi hạnh phúc của mình đang có nguy cơ bị xâm chiếm thì xù lông ra bảo vệ dù cách đó đúng hoặc sai.
>>Phần 3
(Nguồn: Sưu tầm)


0 comments:
Post a Comment