>>Phần 2
Tối đi làm về cơm nước xong xuôi tôi bảo chồng:
- Anh nói hôm nay anh đi ăn với mấy ông bên TCTK à?
- Ừ
Chồng tôi gần như trả lời theo quán tính.
- Chắc chắn không? Có đi với cô nào không?
- Làm gì có. Mấy ông ngồi với nhau.
Vẫn rất thản nhiên vì chồng nghĩ vợ hỏi mấy câu chuyện để làm quà.
- Ngồi ở đâu thế anh?
- À ... cũng xa xa. Mà em hỏi kỹ thế?
- Sao chiều nay cái Vân - bạn em bảo nhìn thấy anh đi ăn gần cơ quan?
Chồng im lặng
- Nó nhầm hả anh?
- Ừ, chắc nhầm?
- Thật không?
- Thật chứ sao không thật.
Chồng định đứng lên bỏ đi tắm. Tôi kéo tay anh lại.
- Sao anh lại nói dối em?
Chồng quay lại, chúng tôi chơi trò đọ mắt với nhau.
- Tại sao đi ăn với đồng nghiệp anh vẫn phải nói dối em? Hôm nay, chính em với Vân nhìn thấy anh đấy.
- Em giỏi nhỉ, dạo này còn theo dõi cả chồng nữa hả?
- Em H là em nào?
Chồng hơi sững lại, dù thực tế chồng tôi không phải là người yếu bóng vía chút nào.
- Đồng nghiệp, sao em lại hỏi em ấy?
Tôi nhếch mép cười, bình thường khi nói về nhân viên dưới quyền anh toàn dùng chữ "nó" mà, giờ đặc cách thành "em ấy" cơ.
- Anh rất thân thiết với "em ấy" ( cố tình nhấn mạnh), hình như ở cơ quan mọi người đều biết. Anh nghĩ em không biết sao?
- Em đừng suy diễn nữa.
- Em không hề suy diễn gì ở đây. Chính vì cách anh nói dối khiến em phải đặt ra câu hỏi. Anh biết tính em rất ích kỷ trong chuyện tình cảm đúng không? Anh cho là vô lý cũng được nhưng em không chấp nhận được việc chồng em quá thân thiết và chia sẻ với người khác đặc biệt là phụ nữ.
- Thế nào là chia sẻ? Thế nào là thân thiết? Em bị hâm à?
- Như thế nào em nghĩ tự anh biết là được rồi. Em nói trước đừng để em phải can thiệp vào việc này.
- Em thích làm gì cứ làm đi.
Chồng tôi lạnh lùng buông từng chữ, đi ra khỏi phòng và đóng cửa rất mạnh. Tôi ngồi đó và đờ đẫn người ra, cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây???
Tôi lúc ấy dường như không thể bình tĩnh được. Tôi vốn là đứa cao ngạo đầy kiêu hãnh, tràn đầy tự tin. Chẳng lẽ nào lại vì một con bé thường tình lại có thể ảnh hưởng tới cuộc sống vợ chồng tôi sao? Dường như lúc này tôi không hề cảm thấy lo sợ, tôi chỉ nghĩ đến việc bóc mẽ chồng để anh phải ân hận, phải xin lỗi tôi. Ồ, mà nghĩ lại thì tại thời điểm đó chồng tôi đã làm gì phản bội tôi đâu. Chỉ là tôi quá tin vào cảm giác của mình để tự đánh giá và tự kết tội anh và rồi càng đẩy anh ra xa.
Chúng tôi chơi trò chiến tranh lạnh. Cũng may dịp này con trai tôi đang về ngoại chơi. Tôi đi làm về muộn, có hôm phải 8h, 9h mới về đến nhà. Về tắm táp, ăn qua loa rồi đi ngủ. Tôi không nói chuyện với chồng tôi. Bình thường mọi lần như vậy thì chồng tôi sẽ luôn là người làm hòa bằng cách sà vào ôm tôi bất kể tôi có nói như đuổi hủi. Nhưng cũng vì vậy mà tôi không giận chồng qua ngày được.
>>Phần 3
(Nguồn: Sưu tầm)

0 comments:
Post a Comment