>>Phần 5
Chồng tôi đứng bất động nhìn tôi ngoài cửa, 2 tay buông thõng. Tôi đau đớn hỏi chồng:
- Tại sao anh lại đến nhà nó và bỏ tôi lại một mình? Và thậm chí khi tôi hỏi đến thì anh lại hèn nhát không dám thừa nhận? Đồng nghiệp à? Đồng nghiệp có cần phải quan tâm đến nhau thế không? Có cần phải lưu ảnh nhau thế không? Có cần phải hèn nhát đến gặp người ta rồi không dám gọi không? Anh nói xem, anh bây giờ MUỐN GÌ?
Tôi gào thét như một người điên.
Chồng tôi định bước tới, định ôm tôi nhưng tôi tránh ra:
- Đừng có lại gần tôi. Tôi đang rất thất vọng về anh. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, nhục lắm.
Giọng chồng tôi đều đều, không rõ cảm xúc:
- Anh có sai. Nhưng em đã nghĩ mọi chuyện đi quá xa rồi. Nó không như em nghĩ.
- Anh nghĩ tôi là con ngu sao? Tôi mù à? Đừng văn vở với tôi. Tôi khinh mấy loại mèo mả gà đồng lắm.
Bốp!!!!!!!!
Chồng tôi tát tôi. Cơn giận giữ bốc cao như một ngọn lửa trong tôi mà không thể nào dập tắt được. Tôi xông vào tát anh, đấm anh, miệng liên tục nói rằng: " anh cút đi, cút đi ..." Chồng tôi đứng yên cho tôi điên lên một lúc, rồi xô mạnh tôi ra và bỏ ra ngoài. Cả đêm hôm ấy anh không về nhà. Sau khi chồng bỏ đi, bà giúp việc kinh hãi đi vào nhìn tôi. Tôi bảo bà:
- Nếu quá 12h anh ta không về, thì bác thay ngay cái khóa màu vàng cho em. Tôi cũng bỏ ra ngoài, rủ đứa bạn thân đi uống rượu. Tôi là thế, tôi sợ cảm giác cô đơn, nhất là khi sự cô đơn kèm theo tuyệt vọng. Tôi sẽ không thể nằm ở nhà và gặm nhấm nó.
Lúc này gần 10h tối, Hạnh - bạn tôi bảo cứ đến quán X ở phố Y, vẫn đang phải tiếp đối tác ở đó nhưng sắp xong rồi, chắc khi tôi tới là nó xong.
Nhưng khi đến nơi đựi mãi mà Hạnh chưa xong tôi mới cáu tiết gọi: "Xong chưa? Lâu quá thì tao lượn một mình đây".
Hạnh bảo: " Hay mày lên đây, đang uống dở chai beer chưa xuống được, cũng không có ai đâu, mỗi khách ruột của tao thôi".
Lằng nhằng một lúc thì tôi đồng ý lên. Sai lầm nối tiếp sai lầm, cuộc gặp gỡ định mệnh bắt đầu từ đây.
Minh - khách hàng thân thiết của Hạnh. Từ chỗ khách hàng thì dần dần họ trở thành những người bạn tâm giao. Ấn tượng của tôi về Minh rất bệ vệ, hơi lùn, làn da ngăm ngăm rắn rỏi. Hơi béo nhưng các nét trên khuôn mặt góc cạnh, nam tính. Điểm cộng của Minh là nói chuyện rất có duyên, hài hước. Mỗi lần sảng khoái là anh ta ngửa cổ lên trời cười không biết trời đất là gì nữa. Ở Minh pha trộn nhiều thứ mà tôi không biết gọi tên là gì: chút thông minh, chút ngố, chút lạnh lùng, chút nhiệt tình, chút ma mãnh, chút chân thành, chút tử tế, chút xảo quyệt. Đó là sau này qua một quãng thời gian tiếp xúc tôi mới có nhận xét như vậy. Chứ lần đầu gặp anh tôi không có chút để tâm nào.
Tôi bảo Hạnh: " Tối nay ngồi lâu lâu với tao một chút, tao điện cho lão Hùng báo một tiếng cho đỡ sốt ruột nhé: Em gọi đi, để anh cũng gọi điện xin phép vợ anh một chút". Cả 3 cùng cười xòa.
Và chúng tôi ngồi cùng nhau đến gần 12h, khi đã là những vị khách cuối cùng thì rời đi. Tôi hơi chếnh choáng, Hạnh bảo: " Anh Minh đưa Hạnh về giúp em được không?" vì lúc đến Minh đến bằng taxi, Hạnh thì vẫn vướng xe. Tôi đưa tay ra hiệu không cần, nói: " bác lên xe em đưa bác về tận nhà, sao lại phải đưa em về chứ, có ai say đâu".
![]() |
| Em có dám ký đơn không? hãy ký nó trước khi đưa cho anh |
Minh khoanh tay đứng nhìn chúng tôi sắp xếp rồi nói:
- Bạn em tự về được đấy. Tôi bảo ok, tạm biệt rồi lái xe ra về. Tôi cũng không biết rằng Minh đã bắt taxi đi theo tôi về tận nhà. Đến nơi, chiếc xe vượt lên song song nháy đèn ra hiệu, Minh hạ kính xuống, ló mặt ra và nói: " Chúc ngủ ngon".
Tôi thoáng bất ngờ nhưng trong lòng tự nhủ...." đồ điên".
>> Phần 7
(Nguồn: Sưu tầm)


0 comments:
Post a Comment