>>Phần 7
Tôi thấy ánh mắt của chồng hướng ra cửa và tôi ngoảnh lại, thấy họ đang nhìn nhau. Tôi nói:
- Cũng tốt. H vào đây. Có lẽ em cũng nghe được câu chuyện rồi. Em muốn nói gì không?
H bước vào, vẫn cầm tập tài liệu trên tay. Cô ấy tiến về phía chồng tôi và đặt tập tài liệu xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng nói:
- Em xin lỗi vì đã cắt ngang. Nhưng anh xem và ký hộ em mấy tờ trình này, em đã sửa theo ý anh. Em xin phép chiều nay nghỉ vì nhà có chút việc.
Chồng tôi bảo ừ, xong việc rồi thì về thôi.
Lúc này H mới quay lại phía tôi và nói:
- Em chào chị, em về.
- H diễn giỏi quá.
Tôi thốt lên
Chồng tôi nạt:
- Em thôi đi được không?
Tôi không để ý lúc này mặt chồng tôi đã đỏ phừng phừng phừng lên, phần vì sốt, phần vì mệt, phần vì tức giận và hơn hết là thấy xấu hổ với đồng nghiệp.
H bình tĩnh, nhỏ tuổi hơn tôi nhưng không phải dạng vừa. Cô ấy nói:
- Em không hiểu gì nhưng có lẽ chị đã hiểu lầm gì đó. Sau hôm nay, bất cứ khi nào chị cần, em cũng sẵn sàng để chị em mình hiểu nhau hơn.
- Chị muốn ngay lúc này luôn.
- Em nói sau hôm này mà. Còn bây giờ em xin lỗi, chồng và con gái em đang đợi, em phải về.
Nói rồi H đi thẳng.
Chồng tôi vứt mạnh tập tài liệu xuống bàn, cầm áo, cầm khóa đi xuống. Bỏ lại tôi đứng tẽn tò, trơ trọi với khuôn mặt nhiều biểu cảm.
Và chúng tôi lại rơi vào im lặng với cái hố khoảng cách được khoét sâu thêm một đoạn nữa. Chúng tôi lẳng lặng sống với nhau như hai cái bóng.
có lẽ chuyện này diễn ra ở nhà khác thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Chuyện nhà tôi trở lên rối ren, phức tạp xuất phát điểm từ chồng tôi nhưng chính tôi lại đẩy mọi chuyện đi quá xa. Cái "tôi" của tôi quá cao, sĩ diện của tôi quá lớn. Tôi luôn nghĩ rằng nếu ai đó trong chúng tôi say nắng một ai đó thì người đó là tôi chứ không phải chồng tôi.
Cứ cuối tuần tôi lại về chơi với con trai và ăn cơm ở đó. Tôi phải viện hết cớ này đến cớ khác cho việc vắng mặt của chồng tôi.
![]() |
| Em có dám ký đơn không? hãy ký nó trước khi đưa cho anh |
Tôi cũng không biết rằng lúc này mối quan hệ giữa chồng tôi và H đã thân thiết hơn. Cho đến giờ phút này, thật sự tôi cũng không rõ được H có chút tâm tình nào với chồng tôi hay không? Nhưng việc cô ấy ở bên cạnh chồng tôi những lúc anh buồn nhất, bế tắc nhất ngay cả trong đời sống cũng như công việc là có thật.
Một tối chủ nhật, giúp việc xin nghỉ, tôi trở về nhà và không thấy chồng tôi đâu. Đến 10h tối, nghe thấy tiếng cạch cạch mở cửa. Chồng tôi về, nống nặc bia rượu. Nhìn thấy tôi anh không nói không rằng nằm vật ra ghế salon, mắt nhắm nghiền.
Tôi đứng nhìn chồng tôi lòng bỗng nhiên thắt lại. Trông anh kém sắc đi nhiều và cũng cô đơn đến tội nghiệp. Tôi đi pha cho anh một cốc nước chanh để cạnh bàn rồi đi tắm.
Lúc tôi tắm xong chồng tôi vẫn ngủ say sưa. Tôi đứng lặng lẽ nhìn anh rất lâu. Sống mũi cao thẳng, vầng trán rộng, nhân trung rõ nét. Bất giác tôi ngồi xuống cạnh chồng và nắm lấy tay anh. Thực sự tôi rất nhớ chồng, thèm khát được anh ôm, thèm khát anh, thèm sự hòa quyện vào anh và quên đi những tổn thương mà chúng tôi đã gây ra cho nhau.
Miên man với suy nghĩ, đột nhiên chồng tôi với tay, cầm lấy tay tôi, ghì xuống và hôn tôi mãnh liệt. Chúng tôi lao vào nhau như chưa bao giờ như thế. Nhưng chồng tôi đã gọi tên cô gái ấy khi cuộc vui sắp tàn. Tôi ngỡ là mình bị ảo giác. Nhưng thực sự chồng tôi đã gọi tên cô gái đó khi đang sex với vợ. Tôi gục mặt vào chồng khóc như mưa còn anh tiếp tục ngủ.
Có lẽ tôi không phải diễn tả nhiều cảm xúc của tôi lúc đó. Tôi tin tất cả những ai là vợ đã từng yêu thương một ai đó đều hiểu được cảm giác đau đớn này.
Cả đêm tôi không ngủ, tôi soạn sẵn đơn ly hôn, gấp vài bộ quần áo và những đồ dùng cần thiết để sẵn trong 2 vali.
2 vali trong đó một của chồng tôi và một của tôi.
Hôm sau tôi xin nghỉ làm, quyết định ở nhà nói chuyện với chồng.
Sáng, chồng tôi tỉnh rượu còn tôi vẫn nằm trên giường và mắt nhìn một chỗ trên trần nhà. Đợi anh vệ sinh cá nhân xong, tôi đưa 2 vali ra và nói:
- Hoặc là anh ra đi, nếu không thì người đó là em. Em để anh quyết định.
Mắt chồng tôi đỏ ngầu, dường như anh không hề bất ngờ như tôi đoán.
- Em và con cứ ở lại đây, anh sẽ đi chỗ khác. Tạm thời em không ổn thì cứ gửi con cho ông bà đã, giữa tuần này anh sẽ về thăm con.
Cảm giác hụt hẫng là có thật lúc này. Mặc dù trong lòng tôi đang tràn ngập thù hận và khinh thường, nhục nhã. Tôi đáp:
- Nếu anh đã chọn thì hãy đi luôn và ngay. Đừng để tôi phải nhìn thấy anh một phút nào nữa.
Và chồng tôi đi thật.
>>Phần 9
(Nguồn: Sưu tầm)


0 comments:
Post a Comment