Tiếp...
Vào nhà tôi pha cho em một ly trà nóng, bên ngoài trời tối, em lại đeo khẩu trang nên tôi không nhìn rõ mặt em, nhưng khi vào nhà, dưới ánh đèn tôi thấy em rất đẹp. Em có một làn da trắng tuy đôi bàn tay đã chai sạn vì những vất vả, mưu sinh trong cuộc sống, nhưng ở khuôn mặt em lại toát lên một vẻ đẹp vô cùng tươi tắn, nhất là khi nói chuyện với tôi, em cười như trút bỏ hết những bộn bề lo toan. Tôi hỏi hoàn cảnh của em sao lại một thân một mình, nuôi con kiếm sống vất vả như này. Em nói nhà em nghèo lắm, năm em 22 tuổi bố mẹ em bắt em phải lấy chồng, nhà chồng thì tuy có giàu có nhưng thường xuyên khinh bỉ, mắng nhiếc gia đình em nghèo, không có học. Nhưng chồng em, anh ta cũng có ra gì đâu, suốt ngày cờ bạc rượu chè, ăn chơi cùng mấy bọn ở quê dẫn đến nghiện ngập, về đến nhà là đánh đập chửi rủa em. Bố mẹ chồng không thương em thì thôi, đằng này còn hùa vào theo anh ta mặc cho khi lấy về, em phải làm lụng tất cả các việc như người hầu kẻ hạ trong nhà đó. Bố mẹ em khi biết em bị đối xử như vậy cũng rất hối hận vì đã gả em cho nhà anh ta để trả món nợ mà hết từ đời ông em sang nhà em cũng không trả nổi. Em nói đến đấy, tôi thấy nước mắt em đã tuôn trào từ khi nào không hay. Tôi suy nghĩ tại sao trong xã hội này vẫn còn có những người đối xử với nhau như vậy. Tôi xin lỗi vì đã chạm đến lỗi đau của em, nhưng em đã nói là bấy lâu nay không có người tâm sự, em cũng muốn nói ra cho nhẹ lòng mình. Em kể tiếp, chồng em chơi cờ bạc, nghiện ngập nợ nần người ta, bị người ta bắt. Gia đình chồng thì kêu chính em là nguyên nhân khiến anh ta bị như vậy. Bố mẹ chồng đuổi em đi trong khi em đang mang thai đứa cháu của họ. Em về nhà cha mẹ đẻ, cũng chẳng giúp được gì nhiều, sinh con xong em gửi con ông bà trông nom lên đây tìm việc làm, sau khi đã tìm được nhà để thuê, em đón con lên ở cùng luôn. Hằng ngày em đi bán thì gửi con chị hàng xóm trông, tại chị cũng ở nhà không phải làm gì nên trông cho đỡ chán. Tôi hỏi em bán như này có đủ tiền cho hai mẹ con sống không, rồi con em đã gần đến tuổi đi học, em định như nào? Em nói có những hôm em may mắn bán hết bánh trừ tiền bánh ra em cũng được hơn năm mươi nghìn, nhưng có những hôm ế bánh, hai mẹ con lại phải ăn bánh thay cơm. Hay có những hôm em đi giao bánh đến tận 11h đêm vẫn chưa về. Em thì chịu được chứ tội cho con em quá. Còn chuyện học hành của con em, em cũng đã nghĩ đến nhưng bây giờ lo miếng ăn cũng không xong thì làm sao mà lo chuyện kia được. Nói đến đây tôi thấy thương em lắm, năm nay em 27 tuổi, một thân một mình nuôi con vất vả sống trên cái đất Hà Nội này bon chen quá nhiều, sao em chịu được chứ. Trời cũng ngớt mưa, em cám ơn tôi đã cho em nghỉ nhờ và xin phép vội về với con kẻo trời tối quá con mong.
Tôi tiễn em ra cổng, nhìn theo bóng em xa dần về phía con phố nhỏ xa xăm...
Hàng ngày tôi vẫn nghe câu giao quen thuộc đó...
- Ai bánh mỳ nóng giòn đây...ây...ây!!!
Rồi một ngày, tôi đủ can đảm, tôi sẽ che chở cho em...!
--Hết--
Theo _Cáo Đồng Hoang_
0 comments:
Post a Comment