Người bán bánh mỳ - P1
Truyện ngắn tâm sự
- Ai bánh mỳ nóng đi...i...i...i... !!! Bánh mỳ nóng nào...ào...ào...!!!
- Bánh mỳ nóng giòn đây ... ây...ây !!!
Vẫn cái giọng giao thân thuộc đó tôi vẫn nghe hàng ngày qua khung cửa sổ trên một con phố nhỏ trong một khu tập thể cũ. Nhà tôi sống trong một con phố khá cũ giữa đất thủ đô yêu dấu này. Hà Nội nơi mà người ta gọi là đất phồn hoa đô hội đâu đấy vẫn có những con người nghèo khổ phải cật lực, mưu sinh sống qua ngày.
Nơi đây tập trung đầy đủ thành phần dân cư, từ những người giàu có, đến người trung lưu hay đến những con người vất vả, cực khổ. Người làm chủ doanh nghiệp, người làm công nhân, người là công chức, có cả người vô gia cư nữa. Còn tôi may mắn hơn những người nghèo khổ một chút là được làm công chức nhà nước ở một bệnh viện nhỏ nhưng đồng lương công chức chẳng đáng là bao khi mà sống nơi đây đời sống cao. Căn nhà tôi đang ở cũng được nhà nước cấp khi ba tôi còn sống, ông là một sĩ quan quân đội công rất lớn với cách mạng trong thời chiến. Họ đã có dự án cho xây lại khu tập thể này vì nó đã quá cũ nát, không phù hợp với sự phát triểncủa thủ đô. Nhưng nơi đây biết bao nhiêu ngôi nhà của những con người nghèo khó nếu phá nó đi thì họ sẽ ở đâu trong khi đó tiền đền bù không được bao nhiêu hết. Người xe ôm, người bán báo, bán vé số, đánh giầy đủ cả nhưng tôi ấn tượng nhất với một người con gái sống trong một căn nhà ổ chuột ở tít của con hẻm sâu nhất trong khu phố. Cô ấy chắc chạc tuổi 23 hay 25 gì đấy, cô sống cùng một đứa con gái năm lại cũng chập chững đi học. Người ta gọi cô ấy với một cái tên rất gần gũi là “ Phượng bánh mỳ” đơn giản vì cô tên là Phượng và công việc hàng ngày của cô là đi bán bánh mỳ. Hằng ngày tôi vẫn nghe thấy tiếng rao của cô từ lúc rạng sáng sớm cũng như khi những chiều tối tôi làm về, tiếng cô trong trẻo nghe rất êm tai. Tôi quen cô vào một ngày mưa bão. Khi ấy vào khoảng hơn 5h chiều ngày mùa đông rét căm căm da thịt trời đã nhám nhem tối cộng thêm mưa bão nữa tôi định đi chợ nấu cơm nhưng lạnh quá với lại trời mưa to nên ngại không đi ra ngoài, đang định tìm mấy gói mỳ cất trong tủ đã lâu, tôi cũng không nhơ sminhf mau nó từ khi nào và còn có thể ăn nữa không thì nghe thấy tiếng rao lớn nhưng nghe rất dễ chịu:
- Ai bánh mỳ nóng hổi vừa thổi vừa ăn đi...
Ngẫm nghĩ trời thì mưa to gió lớn thế này lại thêm cái rét thấu xương thị của miền Bắc nữa mà vẫn có người đi bán được ư. Tôi lắc đầu đi ra ngoài cửa sổ và thấy à hóa ra là cô gái bán bánh mỳ trong phố, thấy bán bánh mỳ tôi lại thèm ăn. Có lẽ tối nay tôi sẽ ăn bánh mỳ cùng với sữa. Từ trên cao nghe tiếng tôi gọi, cô ấy đã dừng xe trước cổng. Tôi chạy xuống nhà mua 2 chiếc bánh cuối cùng của cô nhưng nó vẫn ấm nóng và giòn tan. Tôi nhìn em, em đi chiếc xe đạp phượng hoàng đã rất cũ, sau yên xe là một hộp xốp đựng bánh mỳ to đùng, người em mặc chiếc áo khoác bên ngoài đã sờn chỉ, đúng lúc đó trời mưa rất dữ dội, gió bão kinh khủng quá biết em còn một đoạn đường xa mới về được nhà mà thời tiết như này thì làm sao mà về được. Tôi mời em vào nhà một là để ngớt mưa mới về hai là lúc nãy vội quá sợ em đi mất tôi đã quên không đem theo tiền xuống trả em. Em lưỡng lự và có ý từ chối, vì em nói lúc nào em đi qua đây tôi trả tiền cho em cũng được, giờ em còn về cho kịp cơm nước cho con cái. Nhưng thấy mưa dữ quá, lại được tôi chân thành, em đồng ý.
Còn tiếp...
0 comments:
Post a Comment