Kênh Tên Miền chuyên cung cấp tên miền đẹp, giá rẻ! Hãy liên hệ kỹ thuật: 0914205579 - Kinh doanh: 0912191357 để được tư vấn, hướng dẫn miễn phí, Cảm ơn quý khách đã ủng hộ trong thời gian qua!
kiem tien, kiem tien online, kiem tien truc tuyen, kiem tien tren mang
Monday, 15 August 2016


Thằng hàng xóm

   Các bạn ạ! Trong cuộc sống này bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được. Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật mà tôi đã từng trải qua. Cho đến giờ đây mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy nhói lòng.
   Ở đời có câu: “ Bán anh em xa, mua láng giềng gần”. Vâng những người hàng xóm của mình được ví như anh em trong gia đình vì vậy mà chúng ta luôn luôn quý trọng và kính yêu họ.
Truyện là...
   Sinh ra trong một gia đình khá giả, tuy sống ở nông thôn nhưng gia đình tôi được mệnh danh là gia đình giàu không nhất thì cũng nhì huyện này. Bố tôi là chủ của một doanh nghiệp tư nhân ngành xây dựng có tiếng ở vùng. Mẹ tôi cũng buôn bán các sản phẩm phục vụ nông nghiệp. Vì chỉ có tôi là con cái trong nhà nên tôi được chiều chuộng hết mức. Cuộc sống của tôi đầy đủ mọi thứ, cái cuộc sống mà bao đứa trẻ khá phải mong ước mới có được. Tôi được sống trong nhung lụa, thích cái gì là được cái đó với lại nhà tôi thuê mướn người làm nhiều, mọi việc trong nhà dù nhỏ nhặt nhất tôi cũng không bao giờ phải động chân hay động tay. Nói tóm lại cuộc sống của tôi chẳng khác gì một công chúa thời xưa.
   Cạnh nhà tôi, có những người hàng xóm, tôi gọi như vậy vì ban đầu tôi không tôn trọng họ chút nào cả, đơn giản vì nhìn thấy họ tôi cảm thấy mình rất khó chịu. Tôi là người sống khép kín, ít khi giao du với bên ngoài mà có quan hệ thì tôi cũng chỉ chơi với bọn con nhà giàu, sinh ra trong gia đình giàu có, tôi lại là con duy nhất nên tôi coi thường bọn con nhà nghèo lắm, nhiều đứa chỉ bám đít nhà giàu để mong được hưởng một chút lợi ích như bọn tôi gọi chúng là “ ăn hôi”. Tuy có tính tiểu thư nhưng không vì thế mà tôi học hành vớ vẩn, trái lại tôi còn là học sinh khá  trong lớp. Điều đáng nói là cạnh nhà tôi có thằng hàng xóm, tôi gọi nó như thế vì tôi ghét nó lắm, phần vì nó nhà nghèo, phần vì nó học rất giỏi và tôi ghen tị với nó. Gia đình tôi với nó tuy cách nhau bức tường rào nhưng không thân với gia đình nhà nó, đơn giản vì nhà tôi và nhà nó đã từng xảy ra tranh chấp đất cát rất căng  thẳng. Bố mẹ tôi ghét nhà nó lắm, ấy vậy mà từ đấy tôi cũng ghét nhà nó, ghét luôn cả những người nghèo. Tôi học cùng nó từ hồi tiểu học cho đến khi vào lớp 10 và biết hai đứa vẫn học cùng nhau và vào lớp chọn của trường. Vậy là ở xã tôi có tôi và nó học cùng lớp nhau thôi. Nó cũng có lúc chủ động bắt chuyện với tôi, nhưng mỗi lần như thế tối đều lánh ngay hoặc có những lúc đập thẳng vào mặt nó luôn“ mày biến đi” khiến nó rất xấu hổ, với bản tính kiêu căng, tiểu thư thì tôi có rất ít bạn, mấy thằng hay mấy đứa đi theo cũng chỉ để lịnh bợm, để tôi cho tiền mua quà bánh hay thay tôi làm những việc vặt trong lớp như trực nhật hay vệ sinh mỗi lần đến phiên tôi. Tôi chỉ chơi với bọn nhà giàu...
   Nhà nó nghèo không có tiền đi học thêm, ấy sao nó vẫn học giỏi nhất nhì lớp. Có lần tôi kêu người làm bán đống sách vở tôi không dùng đến nữa cho người ta. Rồi người ta đem bán những cuốn sách còn mới này cho cửa hàng sách.
   Truyện không có gì để nói cho đến một hôm tôi nhìn thấy cuốn sách của mình trên bàn chỗ nó ngồi, tôi nhận ra nó vì trên cuốn sách có chữ ký của tôi. Quyển sách nào của tôi cũng vậy tôi đều ghi chữ ký của mình lên hết.
   Tôi la lên và quát lớn thằng hàng xóm. Mọi người trong lớp tất cả đều quay lại nh
-         “Tại sao mày lại có sách của tao”. Thằng hàng xóm điềm tĩnh trả lời:
-         “ Đúng vậy, trước đây cuốn sách này là của cậu, nhưng giờ đây nó đã thuộc về tôi”
   Tôi hỏi nó là tại sao lại như thế, nó trả lời rằng nó đã mua quyển sách này từ tiệm sách cũ trên xã và nó vẫn còn hóa đơn đây.
   Tôi chợt nhớ ra là mình đã bán nó cách đây mấy hôm. Tôi nói với nó rằng ai cũng có thể sở hữu cuốn sách đó ngoại trừ mày ra. Nó nói:
-         Tại sao tôi không thể sở hữu cuốn sách này, với lại nó đã không còn là của bạn và tôi đã phải mất tiền mua nó.
-         Mày mua nó bao nhiêu, tao trả mày gấp 5 lần.
-         Tôi sẽ không để lại nó cho bạn, dù bạn có trả tôi giá gấp 10 lần tôi cũng không đưa nó cho bạn đâu.
   Tôi tức điên lên, bao nhiêu người trong lớp cười tôi, tôi cảm thấy mình vô cùng tủi nhục. Lần đầu tiên trong đời tôi bị như thế này, xấu hổ kinh khủng. Tôi thề là sẽ có ngày tôi trả thù cái thằng hàng xóm chết tiệt. Cái thằng đã làm mất mặt tôi trước bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa. Thù này nhất định tôi không quên!
   Thời gian thấm thoắt trôi đi 1 năm, cho đến năm tôi học lớp 11, gia đình tôi gặp phải biến cố lớn, cái mà tôi không bao giờ dám nghĩ đến. Bố tôi đột ngột bị bệnh rồi qua đời, mẹ tôi vì thương tiếc, buồn rầu rồi cũng lâm bệnh nặng. Tôi như hoàn toàn sụp đổ và không hiểu những chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Việc kinh doanh của bố bị dừng lại, buôn bán của mẹ cũng dừng lại luôn. Bao nhiêu tiền bạc dồn hết vào để chữa bệnh cho mẹ mà bệnh tình của mẹ ngày một diễn biến xấu hơn. Ba tháng sau đám tang của bố tôi, mẹ tôi cũng qua đời. Giờ đây tôi chẳng còn gì nữa để mất. Trong 1 năm tôi mất cả cha lẫn mẹ đó đúng là một cú sốc rất lớn, tổn thất nghiêm trọng tinh thần tôi. Cả hai lần khi nhà tôi có công việc, thằng hàng xóm và cả nhà nó nữa đều sang giúp gia đình tôi, lúc ấy tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc ghét nó và cả nhà nó nữa. Sau đám tang của mẹ tôi trở lại lớp học nhưng với tôi hiện nay cũng không còn thiết tha chuyện học hành nữa. Các giáo viên và nhà trường biết chuyện của tôi đều thông cảm và tạo điều kiện hết mức cho tôi.
   Sau khi bố mất, khoản nợ phải trả cho bồi thường hợp đồng công trình quá lớn khiến gia đình tôi điêu đứng, mẹ tôi bán cửa hàng của bà cũng như những tài sản có giá trị để trả nợ. Rồi tôi cũng phải đập con lợn tiết kiệm bấy lâu nay của mình để có tiền chữa bệnh cho bà. Đám tang của mẹ cũng do những người thân trong gia đình và bà con trong làng xóm đứng ra tổ chức. Gia đình thằng hàng xóm giúp đỡ tôi rất nhiều, bản thân thằng hàng xóm cũng vậy. Những ngày tôi không đi học nó chép bài giúp tôi, chính nó là người đã thông báo sự việc của gia đình tôi cho cô chủ nhiệm biết vì vậy mà có hiểu và cảm thông hoàn cảnh với tôi.
   Qua sự việc lần này, tôi thấy biết quý trọng những người yêu thương xung quanh mình hơn. Tôi nộp đơn xin thôi học, thằng hàng xóm biết chuyện nó nhảy sửng cồ lên kêu tôi bị điên à. Tôi nói chuyện của tôi nghỉ học hay đi học là quyền của tôi không liên quan gì đến nó. Và nói với nó là đừng bao giờ xen vào chuyện của người khác như thế. Nó im lặng bỏ đi...Nó đâu biết nếu tôi tiếp tục học thì bao nhiêu thứ khác nữa tôi phải lo nghĩ. Tôi là 1 đứa đến nấu một bữa cơm còn không xong huống chi là phải có tiền để tiếp tục đi học.
   Tôi thật bất ngờ khi nộp đơn xin thôi học cho giáo viên chủ nhiệm mà cô lại kiên quyết không nhận, cô nói là nhà trường đã xác nhận hoàn cảnh của tôi và có quyết định miễn giảm học phí 100% cho tôi để tôi có thể tiếp tục được đi học. Tôi đâu có biết chính thằng hàng xóm là người đã nói với cô việc tôi xin thôi học.
   Buổi chiều hôm đó tôi gặp nó đi chăn trâu, tôi lại gần và bắt chuyện với nó. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói trước. Tôi hỏi nó là tại sao.. Nó hồn nhiên hỏi lại tôi “ tại sao gì”. Tại sao lại cứ thích xen vào chuyện của người khác...
Nó không nói gì hết quay mặt đi chỗ khác. Tôi nói lại một gần nữa như hét vào tai nó. Nó quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi và nói lớn: “ Vì cậu là bạn của tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn cậu bị bạn bè xung quanh chê cười, trước đây khi cậu còn có ba mẹ, cậu còn con nhà giàu, cậu có tính tiểu thư bao nhiêu bạn bè trong lớp nịnh bợm cậu, nhưng tôi biết họ chỉ giả tạo với cậu thôi. Sau lưng cậu họ lại nói xấu cậu. Tôi biết nhưng tôi không nói cho cậu, vì nói cho cậu nghe cậu kêu tôi nhiều chuyện và lại càng ghét tôi hơn”. Tôi im lặng và không nói gì hết nhưng nươc mắt đã tuôn trào khi nào không hay “ Tôi quan tâm đến cậu, tôi muốn cậu thay đổi, bớt nóng tính, bớt tiểu thư và biết yêu thương mọi người xung quanh hơn, ba mẹ cậu mất là một cú sốc rất lớn của cậu. Tôi không muốn nhìn thấy cậu yếu đuối, tôi muốn thấy cậu mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Cậu có nhớ cái cuốn sách của cậu mà tôi đang giữ nó không, tôi đã tình cờ đọc được một lá thư gửi người trong tương lai của cậu. Trong thư cậu viết muốn được cùng người ấy đi du học nước ngoài để phát triển bản thân, tìm kiếm một tương lai cho hai đứa, cậu không muốn mình nghèo khổ. Kể từ khi đọc bức thư ấy tôi đã có suy nghĩ khác về cậu, tôi biết cậu. Cậu không chỉ là bạn tôi mà còn là người tôi yêu thương nhất, tôi muốn là người cùng cậu thực hiện ước nguyện đó. Trước đây khi nhà cậu còn giàu, tôi không nghĩ mìnhcó thể làm được điều ấy cùng cậu, nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, nhà tôi không giàu nhưng cậu biết đấy trường mình năm nào cũng có 5 suất học bổng toàn phần đi du học nước ngoài dành cho học sinh xuất sắc nhất. Chúng ta còn 1 năm nữa để thực hiện giấc mơ đó. Hãy để tôi bước đi cùng cậu”.
  Tôi không ngờ tại sao thằng hàng xóm lại nói ra hết tâm tư của nó cho tôi biết, có thể nó thương tôi thật, tôi vỡ òa khóc nức nở. Nó đến bên cạnh tôi, ôm tôi thật chặt và nói sẽ che chở cho tôi đến suốt đời.
  Và điều như mong đợi trong 5 suất học bổng đó có tên tôi và thằng hàng xóm, nó đã nhắc tôi bao nhiêu lần là không được gọi như thế nhưng quen rồi, nói bỏ luôn làm sao được. Tôi với nó yêu nhau, đi du học cùng nhau 4 năm bên Anh quốc. Sau  khi lấy nhau và có con với nhau cuộc sôi sống của chúng tôi rất hạnh phúc, thi thoảng tôi vẫn gọi chồng mình là “ hàng xóm ơi” chồng tôi mỉm cười và nói “ Cảm ơn em người hàng xóm tuyệt vời của anh”...!!!

                                                                                                                  _Cáo Đồng Hoang_


0 comments:

Post a Comment

domain, domain name, premium domain name for sales

Popular Posts